Chồng vừa qua đời được 3 tháng, bố mẹ chồng đã thúc ép tôi tái hôn vì lý do không tưởng

Tôi và chồng yêu nhau suốt 4 năm rồi mới kết hôn, sau đó nhanh chóng sinh được một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu. Cuộc sống tưởng chừng đã hạnh phúc viên mãn thì anh lại đột ngột qua đời trong một vụ giao thông trên đường đi công tác cách đây 3 tháng. Khi đó, con trai tôi mới được gần 2 tuổi.

Đối mặt với cái chết tức tưởi của chồng, tôi đau đớn vô cùng và dường như không thể chấp nhận sự thật. Tôi chỉ có thể vì con, vì bố mẹ chồng mà gắng gượng và không làm điều dại dột. Thế nhưng chỉ sau 3 tháng ngày chồng mất, bố mẹ chồng đã bắt đầu nói đến chuyện tôi nên tái hôn, thậm chí họ còn trực tiếp giới thiệu người khác cho tôi khiến tôi vô cùng khó hiểu và cảm thấy sai trái trong lòng.

Mặc dù tôi nhất quyết từ chối nhưng bố mẹ chồng vẫn nhắc đến chuyện này mỗi ngày, và còn nói sẽ giữ con trai tôi lại chăm sóc để tôi không phải vướng bận gì. Họ nói tôi còn trẻ, có thể tìm được cuộc sống mới trong tương lai, họ tâm sự không muốn tôi chết mòn vì chuyện của con trai mình. Tôi có phần cảm động nhưng đau khổ và sợ hãi nhiều hơn. Tôi tiếp tục từ chối và còn nhờ cả bố mẹ đẻ đến giải thích rằng tôi chỉ muốn yên ổn sống trong những kỷ niệm với chồng.

Mọi chuyện tạm lắng xuống được một thời gian thì chị chồng lại xuất hiện làm ầm lên. Mỗi lần gặp chị ta lại chỉ triết tôi, nói rằng tại tôi khắc chồng nên mới khiến em trai chị chết yểu, em trai chị một lòng hiếu thảo với bố mẹ mà vì tôi đen đủi nên giờ không còn cơ hội phụng dưỡng bố mẹ già. Chị muốn đuổi tôi ra khỏi nhà và còn nói rằng khoản tiền trợ cấp sau tai nạn khoảng 300 triệu đồng của chồng tôi, tôi sẽ không được quyền sử dụng mà phải đưa hết để bố mẹ chồng dưỡng già.

Tôi sốc thực sự, hóa ra nguyên nhân nhà chồng muốn tôi tái hôn là vì số tiền này sao? Họ còn ngấm ngầm muốn giữ con gái tôi lại vì nếu không họ sẽ không được chia tiền? Mẹ tôi biết chuyện đã rất tức giận, bà đến nói chuyện với bố mẹ chồng tôi rằng số tiền bồi thường không quan trọng, bà chỉ mong con gái được yên ổn và chữa trị tốt về mặt tinh thần, dần dần may ra tôi mới có thể hạnh phúc trở lại. Mẹ tôi cũng gặp chị chồng tôi ở đó, chị ta vẫn cay nghiệt đổ lỗi cho tôi, thậm chí còn nhiếc tôi bạc bẽo, chưa gì đã dọn dẹp hết những đồ liên quan đến em trai chị trong nhà đi.

Chồng vừa qua đời được 3 tháng, bố mẹ chồng đã thúc ép tôi tái hôn vì lý do không tưởng-1

Thực tế, những vật đó khiến tôi không quên được chồng, cứ nhìn thấy chúng tôi lại nhớ nhung, u uất. Tôi cũng đã bàn bạc với bố mẹ chồng và được họ đồng ý trước khi cất bỏ chúng chứ không có ý gì khác.

Bố mẹ chồng tôi công nhận điều đó, họ cũng nói rằng muốn tôi tái hôn và giữ lại cháu nội chỉ đơn giản là muốn tốt cho tôi chứ không không hẳn vì số tiền kia, tôi sẽ rất phiền phức khi có mối quan hệ mới nếu mang theo con nhỏ.

Tôi nói dù tôi có đi khỏi nhà này, tôi cũng dứt khoát phải mang theo con trai, không bao giờ có chuyện tôi rời xa nó. Tôi cũng đề nghị chia số tiền bồi thường làm 2, một nửa đưa cho bố mẹ chồng, nửa còn lại tôi giữ và đưa cho con trai khi nó đủ tuổi. Thế nhưng bố mẹ chồng nhất quyết không đồng ý, họ nói đứa trẻ là máu thịt còn lại duy nhất của con trai họ nên nó phải ở trong nhà của họ.

Thậm chí chị gái chồng còn lu loa lên rằng tôi không xứng đáng nhận một đồng nào cả, tôi phải để con lại và ra đi tay trắng. Mọi chuyện càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng thương lượng vô hiệu và hai bên gia đình quyết định giao sự việc cho pháp luật xét xử công bằng. Tôi không biết rồi sự việc sẽ đi đến đâu, tôi thương con, thương bản thân mình và thương cho cả người chồng đã mất trước cảnh tượng đau lòng này.

Mẹ đi lấy chồng khác và có thêm con riêng, ngày tôi chuẩn bị đính hôn, bà yêu cầu một việc khiến bạn gái đề nghị chia tay gấp

Lời đề nghị của mẹ đã khiến cuộc hôn nhân của tôi chấm dứt trong ngỡ ngàng.


Tôi là con trong một gia đình đơn thân. Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi đã bị mẹ đưa đi. Từ nhỏ, tôi đã biết mẹ mình là người thật tệ. Khi những đứa trẻ khác được bố mẹ đưa đón đi học, đến công viên giải trí vui chơi thì tôi chỉ ở nhà một mình, tự nấu ăn, tự chăm sóc bản thân. Vì còn mải chơi những trò đỏ đen bên ngoài nên chỉ khi đêm xuống mẹ mới có ở nhà.

Từ khi biết nhận thức về thế giới mình đang sống, tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ mẹ, ngay đến cả một cái ôm ấm áp cũng không có. Thay vào đó là những lời phàn nàn, mắng mỏ và những trận đòn vô lý không dứt, vì mẹ cho rằng tôi là đứa xui xẻo, làm khổ mẹ. Tuổi thơ chịu nhiều tổn thương và mất mát khiến tôi có suy nghĩ rằng thà ở một mình còn hơn phải sống cùng mẹ.

Không chịu nổi một môi trường độc hại như vậy, tôi đã quyết tâm học tập thật tốt, chỉ có đỗ vào một trường đại học, tôi mới thoát khỏi mẹ. Và cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi cũng đã hoàn thành mục tiêu của mình, đi đến một thành phố khác để có thể rời xa ngôi nhà đầy ám ảnh đó.

Mẹ cũng tái hôn vào năm tôi học đại học và có thêm một em gái với người chồng mới ngay năm sau. Tôi không phản đối việc mẹ tái hôn cũng không phản đối việc mẹ sinh thêm em. Tuy rằng mẹ đã lớn tuổi, nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của bà nên tôi không có quyền xen vào và tôi cũng cho rằng dù mẹ có làm cái gì cũng không liên quan gì đến tôi nữa.

Tuy nhiên, những gì mà tôi đã nghĩ thật quá đơn giản! Khi sinh thêm em gái, mẹ tôi đã 48 tuổi. Do mẹ đã có tuổi nên khi sinh em gái ra, bé rất yếu, thường xuyên phải vào bệnh viện. Chồng mới cưới của mẹ là người không có năng lực, không kiếm được nhiều tiền, ngay cả tiền sữa bột của đứa trẻ cũng là một vấn đề, chứ đừng nói đến việc đi khám bác sĩ.

Mẹ đi lấy chồng khác và có thêm con riêng, ngày tôi chuẩn bị đính hôn, bà yêu cầu một việc khiến bạn gái đề nghị chia tay gấp-1

Vì vậy, kể từ khi em gái được sinh ra, mẹ liên tục gọi điện bắt tôi đưa tiền mặc dù lúc đó tôi chỉ là một sinh viên đại học, mọi chi phí sinh hoạt đều phải tự túc hoàn toàn. Tuy nhiên, mẹ không quan tâm chuyện tôi có gặp khó khăn hay không, mà liên tục gọi cho đến khi có tiền mới thôi. Không còn cách nào khác, tôi phải vay nóng bạn bè rồi tìm thêm công việc bán thời gian để kiếm tiền trả nợ, cuộc sống cứ kéo dài như vậy cho đến khi tôi đi làm.

Sau đó, tôi quen một người bạn gái, và cả hai đã xác định chuyện cưới xin. Mặc dù, hai đứa đã tính đến chuyện lâu dài với nhau nhưng tôi vẫn không dám nói cho bạn gái biết hoàn cảnh của gia đình mình vì sợ đối phương sẽ vì chuyện này mà lùi bước.

Nhưng khi biết tin tôi sắp đính hôn, mẹ đột nhiên xuất hiện và đưa ra lời đề nghị: “Con trai, sau khi con kết hôn thì phải giúp mẹ nuôi em gái. Mẹ đã vất vả nuôi nấng con, bây giờ mẹ già rồi, con nuôi em cũng coi như là cách báo hiếu cho mẹ. Con bé cũng là em gái của con, và con phải gánh vác trách nhiệm này”.

Tôi thấy yêu cầu của mẹ thật vô lý nên ra sức chống cự: “Mẹ, bao nhiêu năm nay con không đưa đủ tiền cho mẹ sao? Em gái con nhưng đó cũng là con của mẹ mà. Tại sao mẹ lại bảo con nuôi em, trong khi đó là trách nhiệm của mẹ?”.

Thấy tôi kiên quyết, mẹ bỏ đi mà không nói gì. Lúc ấy, tôi đã nghĩ mẹ bỏ qua chuyện này rồi nhưng ai ngờ, ngày hôm sau, bạn gái lại tìm đến tôi và nói lời chia tay. Hóa ra, mẹ không thuyết phục được tôi nên đã tìm đến bạn gái để nói về chuyện nuôi con riêng của mẹ. Không ngờ, khi biết chuyện, bạn gái quay ra trách mắng tôi không nói rõ hoàn cảnh gia đình mình cho cô ấy biết, và nói tôi có quá nhiều gánh nặng nên đã đề nghị đường ai nấy đi.

Những lời bạn gái nói ra khiến tôi như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Tôi đã khóc thật to như một đứa trẻ. Đã nhiều năm rồi, tôi cố gắng mạnh mẽ, cố gắng không rơi nước mắt, cố gắng thoát khỏi người mẹ độc hại này nhưng mọi sự cố gắng giờ đây chỉ là số không tròn trĩnh. Tôi mệt mỏi quá!. Động lực nào dành cho tôi?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Previous post Chồng cũ muốn tái hôn với tôi, điều kiện anh đưa ra khiến tôi sửng sốt
Next post Tháng gửi 17 triệu vợ chê ít, tôi đột xuất về nhà thì ngỡ ngàng trước bí mật của vợ
error: Content is protected !!